Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Bản ngã và Tánh biết

Giác ngộ chỉ như một trò chơi trốn tìm gay cấn giữa bản ngã và tánh biết thôi. Trò chơi có gay cấn mới hứng thú chứ, phải không? Bản ngã tình nguyện làm người thoắt ẩn thoắt hiện để tánh biết đi tìm. Túm được bản ngã thì kết thúc trò chơi, và đó chính là giác ngộ. Pháp bày ra trận đồ kỳ lạ này thật là thú vị và hữu ích, phải không? Không biết chơi thì không bao giờ giác ngộ đấy.

Trong trò chơi trốn tìm này, lúc đầu tánh biết sai mắt tai mũi lưỡi thân ý đi tìm nó, nhưng nó lại biến thành cái biết của chính mắt tai mũi lưỡi thân ý nên 5 thức đầu vô tình biến thành công cụ của nó, còn ý thức thì cứ mãi tìm kiếm đối tượng ở bên ngoài nên không biết chính mình đã bị biến thành cái ngã hồi nào không hay, do đó càng hướng ngoại truy tìm càng làm theo ý đồ của nó. Khi ý thức đã trở thành cái ngã thì nó tự cho mình là TA còn 6 thức và 6 trần là CỦA TA, và nó bắt đầu chuyển qua một hướng khác tinh tế hơn là không tìm bản ngã nữa mà đi tìm TỰ NGÃ lý tưởng dưới những danh nghĩa cao đẹp nhất như tu luyện để đạt thành những sở đắc như Đạo, Quả, Niết-bàn. Đó là một cuộc đảo chính rất ngoạn mục của bản ngã, từ đó nó lên ngôi để thực hiện giấc mộng trở thành ĐẠI NGÃ. Cũng may là trong khi 6 thức đi tìm bản ngã rồi bị biến thành bản ngã thì tánh biết đều âm thầm phát hiện được. Nhưng bấy giờ bản ngã lại càng tinh vi hơn chứ không chịu đầu hàng, nó nhảy vào tánh biết và tự nhận đó là TỰ NGÃ CỦA TA, nó bám vào BẢN TÂM, TỰ TÍNH, NIẾT-BÀN, THƯỢNG ĐẾ, PHÁP TÍNH... là TỰ NGÃ, với một Đức Tin khẳng định kiên cố như là thành trì cuối cùng bất khả xâm phạm của nó. Nhưng rồi tánh biết cũng phát hiện luôn cả chiêu thức cuối cùng bí ẩn này của nó để kết thúc trò chơi giác ngộ giải thoát một cách hoàn hảo "Đến Bờ Kia" và được gọi là Đại Ngộ!
Viên Minh.
(Sưu tầm.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét