Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

" Tiền - Vàng - Vật chất qúi giá hữu hình là cái diệt thân - Khi nào con chuyển đổi thành cái vô hình là con đã có Ngọc Như ý "

Hong Thien Phap
Xem nguồn bài viết ở đây
 
Trần tình với các bạn trẻ
Bạn kiên nhẫn đọc hết trang này
Cuộc đời bạn sẽ thay đổi thật tốt lành
An vui - Sung túc - Hạnh phúc
Những cái vi diệu đó tôi gói ghém nơi đây.

Tôi nay đã 70 tuổi rồi, nhưng ai hỏi tôi thích gì tôi không ngần ngại trả lời, tôi thích mến gần gũi với các bạn trẻ.
Vì sao như vậy ?
Vì ngày còn trẻ tôi đã đành mất đi một thời gian dài trong những nghĩ suy, đam mê không thật, kết quả thảm hại trong nghèo khó, không ai muốn chung cùng.
Tôi hối tiếc lúc trẻ tôi ngu mê, không có ai hướng dẫn chỉ dạy nên mới thê thảm như vậy.

Trung niên, tình cờ gặp một Sư bà gần 80 tuổi tu ẩn cư, thương tình chỉ dạy.
Không phải dạy thờ cúng kinh kệ, mà dạy cho những mấu chốt ứng xử để thành tựu trong đời - Sau cùng mới chỉ dạy cho Thiền định.

Tôi hiểu ra, chính vì không hiểu những mấu chốt nên sai phạm lỗi lầm, mà Nhân sai trái thì phải nhận Qủa đắng cay.

Tôi hiểu và thâm nhập được câu Phật chỉ dạy cho một người nhà quê ngu dốt nghèo đói: " Nhà ngươi sống sao ai cũng yêu mến thì có nghèo có đói cũng không được "

Tôi phải vật lộn với câu nói đó trong một tuần lễ mới có được câu trả lời cho Sư Bà hỏi " Phải rõ biết vì sao Phật nói như vậy "

Tôi nhớ ông bà mình thì hay nói " Có đức không sức mà ăn " Thì ra mình phải tự rèn luyện cho tâm tành tốt lành - Sống đạo đức như thế thì ai cũng mến thương - Ai cũng mến cũng thương, cũng quan tâm gần gũi giúp đở chỉ dạy - Thì sao nghèo đói được.

Sư Bà hài lòng, nhưng chỉ dạy thêm một mấu chốt khác :

" Không đói không nghèo là một chuyện - Nhưng vào đời thì kẻ ác gian cũng đầy khắp - Phải sống sao cho được an ổn trong cảnh xấu ác như vậy ? "

Câu hỏi này quá khó với tôi, một tuần lễ mất ăn mất ngủ vì tìm câu giải đáp mà chưa được, sau cùng gặp Sư Bà xin lỗi không tìm ra lời giải đáp.

Sư Bà cười bảo " Hỏi không phải để nghe câu trả lời của con mà muốn con tự quán xét mọi thứ trong đời có thiện có ác và trong tâm con phải dụng cách thức sao để ứng xử cho an ổn "

Mấu chốt sống an ổn trong đời ác trược là phải nói lên cái định hướng của mình trong cuộc sống có va chạm này.

Sư Bà nói ra mấu chốt: " Không mang lợi ích tới cho người thì thôi - Nhưng không bao giờ được mở miệng nói xấu người khác và làm hại kẻ khác là điều phải ghi tâm suốt cả cuộc sống "

Tôi cũng chưa thật hiểu Sư Bà giải thích thêm

" Không ai ưa mến người mà họ không biết có hại mình hay không - Kẻ ác gian thì lại quí trọng và tin dùng những người mà họ biết không bao giờ hại họ cả - Kẻ ác gian còn ưa mến thì sao không an ổn."

Một mấu chốt thấy như quá bình dị, lại là một lá chắn tuyệt vời cho tôi suốt thời trung niên bước ra thương trường kinh doanh.
Trong tiệc tùng giao tiếp tôi luôn đưa khẩu hiệu sống của tôi như vậy :
" Thà chết chứ không nói xấu ai, không làm hại một ai cả "

Chỉ giản dị như vậy nhưng tôi thành công vượt bậc, kẻ giang hồ gian ác cũng xin giúp đỡ, chia sẻ, quan quyền các cấp tin yêu, các doanh nghiệp mến mộ.
Gần như cả nước giúp tôi, sao tôi không thành tựu được.

Nhưng ai cũng ngạc nhiên, sao chẳng thấy tôi giàu có như một đại gia.
Tất cả đều theo dõi xem tôi đã làm gì với những lợi tức mà không ai mơ tưởng có được.

Thì ra tôi đã vận dụng thêm một mấu chốt mà Sư Bà căn dặn chí tình :
" Tiền - Vàng - Vật chất qúi giá hữu hình là cái diệt thân - Khi nào con chuyển đổi thành cái vô hình là con đã có Ngọc Như ý "

Cái hiện có là đã đủ sống bình ổn được mọi việc sinh họat, lợi tức tăng thêm là cái tôi mang đi giúp cho các cơ sở, doanh nghiệp tốt, thân cận phát triển vượt bậc.
Thật giúp là không cần không mong cầu đáp trả - Không cần một hợp đồng một lời hứa hẹn nào cả - Gíup là tận tình như vậy.

Bao nhiêu người nợ tôi một ân tình như vậy - Tiền bạc, công sức đưa ra là không bao giờ nhắc tới, muốn đền ơn đáp nghĩa cũng không nhận trở lại những cái vật quí giá nhưng là họa diệt thân mình.
Mọi ân tình đã làm xong - Tiệc mừng Khánh Kiệt, tôi tuyên bố từ giã thương trường đầy chông gai ác liệt.

Không còn một thứ gì để cho trộm cắp, để còn để mất nữa.
Thật sự vô sản.
Chỉ còn Ngọc Như Ý trong tâm mà thôi.

Bạn hỏi ngọc Như Ý ra sao ?
Là tôi khởi ý muốn gì là có ngay cho mình - Cần xe đi, thì có người vui đem xe tới - Vậy lưu giữ xe làm gì - Cần gì cũng có người muốn ơn đền nghĩa trả lo cho trọn vẹn - Vậy tiền chất chứa trong nhà chi cho vướng bận.

Đã như vậy thì còn chuyện gì bận rộn lo toan nữa - Ly nước đã thật sự lắng trong - Duỗi chân là thấy đạo, chẳng phải là chuyện khó làm.

Nếu trung niên tôi không hữu duyên gặp Sư Bà, thì cuối đời như bây giờ, các bạn cũng thường thấy cụ già 60 -70 cũng phải nhọc nhằn tìm bữa ăn cho mình cũng đã khó khăn lắm rồi, quá khổ.
Không sớm gieo Nhân lành thì Quả thê thảm như vậy làm sao né tránh được.

Vui hẹn gặp lại các bạn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét