Vị
Tổng giám đốc gọi hắn lên và hỏi chuyện:
-
Tôi thấy cậu cũng đứng đắn, chững chạc và rạch ròi. Vậy sao trong công ty vẫn
có lời ra tiếng vào, dị nghị đàm tếu thế?
Hắn
trả lời:
- Thưa anh, trời nắng hạn cả tuần nay, đang trưa nắng gắt bỗng đổ trận mưa rào, người nông dân mừng rỡ ra mặt vì ruộng đất thoát khỏi hạn hán, kẻ làm nghề rửa xe hớn hở vì khách rửa xe đông, nhưng những người đang trên đường thì lại ghét vì đường bẩn và mưa ướt người.
- Thưa anh, trời nắng hạn cả tuần nay, đang trưa nắng gắt bỗng đổ trận mưa rào, người nông dân mừng rỡ ra mặt vì ruộng đất thoát khỏi hạn hán, kẻ làm nghề rửa xe hớn hở vì khách rửa xe đông, nhưng những người đang trên đường thì lại ghét vì đường bẩn và mưa ướt người.
Trăng
mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng
gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng
tỏ.
Trời
đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian
trách hận ghét thương. Còn bản thân em cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm
sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích.
Cho
nên em nghĩ rằng: Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét,
đừng nên vội tin nghe. Cấp trên nghe lời thị phi thì nhân viên bị hại. Cha mẹ
tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì
gia đình ly tán.
Tiếng
thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người
không rướm máu.
Cho
nên cứ an nhiên mà sống thôi!
(sưu
tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét