Anh
chàng Trương Vô Kỵ có cái duyên học được Cửu Dương Chân Kinh. Sau đó ở Quang
Minh Đỉnh, anh ta đi lạc vào một cái động với một cô bạn gái người Ba-tư và tìm
được pho bí kíp ghi chép một loại võ công ghê gớm là Càn Khôn Đại Nã Di Tâm
Pháp. Nhờ cô bạn gái Ba-tư hiểu tiếng Ba-tư, nên đã đọc cho anh ta nghe và
khuyên anh ta nên luyện võ công tối thượng này, anh ta đồng ý. Đọc câu thứ
nhất, anh ta luyện, thấy hay quá, hiệu quả ngay…. Đọc câu thứ hai, anh ta
luyện…. Cái gì thế này, khó chịu quá, luồng chân khí đi ngược…. Anh ta bỏ,
không luyện. Nhưng đọc câu thứ ba…. Gì thế này, hay quá! Và anh ta lại luyện
tiếp…. Rồi cứ thế, thấy hay là luyện, câu nào thấy khó chịu, không thông là anh
ta bỏ. Quý vị biết không, tuần tự như thế, chàng Trương của chúng ta đã luyện
thành công Càn Khôn Đại Nã Di Tâm Pháp. Đấy là chuyện hy hữu. Vì từ xưa đến
nay, ai mà luyện Càn Khôn Đại Nã Di Tâm Pháp đều bị “tẩu hoả nhập ma” hết. Tại
sao vậy? Tại vì cái ông sáng tác ra môn võ ấy, có chỗ ông biết, có chỗ ông
không biết. Chỗ ông biết, ông nói đúng, chỗ ông không biết, ông suy luận rồi
thêm vào nên không đúng. Sở dĩ ai luyện đều bị tẩu hỏa nhập ma là vì cái đúng
họ cũng luyện, cái sai họ cũng luyện. Còn Trương Vô Kỵ thì khác vì anh ta đã có
nội lực Cửu Dương Chân Kinh, có chánh khí trong người. Nhờ cái chánh khí ấy anh
đã không bị những sai lầm của bí kíp đánh lừa và đã thành công mỹ mãn.
Chuyện
kiếm hiệp Kim Dung chưa hết. Nó có nhiều điểm thú vị nữa. Nếu chúng ta so sánh
việc học Phật, tu Phật với việc học võ, luyện võ của Kim Dung thì Cửu Dương
Chân Kinh ví như Giáo Pháp Nguyên Thủy do chính Đức Phật dạy nhằm chỉ thẳng cái
thực, cái nội lực, còn Cửu Âm Chân Kinh ví như kinh luận, sớ giải, các pháp môn
phương tiện hậu sinh, chỉ là chiêu thức. Hoặc Cửu Dương là Đạo học, còn Cửu Âm
là triết luận. Kim Dung quả là đáo để, ông ta đã hiểu rõ những gì chúng ta đang
muốn nói ở đây.
Như
vậy, người học Phật, trước tiên là phải thấy cái thực, cái nội lực, cái chánh
khí ở bên trong. Nếu chưa có cái thực, cái chánh khí ở bên trong mà đi luyện
cái bên ngoài thì thành ra cái đạo ngoài da. Như xé được một tờ, đọc được một
câu trong Cửu Âm Chân Kinh rồi đem ra pha chế, luyện thành chiêu thức, thì
chẳng bao lâu sẽ trở thành tiểu ma đầu. Nếu ôm được một xấp về luyện thì thành
ra đại ma đầu! Vậy nếu chúng ta chưa có cái thực, chưa thấy cái thực, mà cứ tu,
cứ luyện một cách chủ quan theo ý mình thì chúng ta càng thành công càng xa
chánh đạo, càng tăng trưởng sở đắc làm giàu cho bản ngã mà thôi.
Có
cái thực rồi, có nội lực rồi, nghĩa là luyện Cửu Dương Chân Kinh rồi, mới luyện
chiêu thức trong Cửu Âm Chân Kinh sau thì thành ra tốt, thành ra diệu dụng
phương tiện vô cùng tốt. Kim Dung có đưa ra hình ảnh chiêu thức Cửu Âm Chân
Kinh thật của cô gái áo vàng để so sánh với chiêu thức Cửu Âm Chân Kinh giả của
Chu Chỉ Nhược.
Kim
Dung đưa ra hai hình ảnh này rõ ràng quá. Tình trạng người học võ không thấy
tầm quan trọng của nội lực, chỉ ham thủ đắc nhiều chiêu thức cũng giống như
người tu Phật ngày nay dường như ít ai thấy cái thực ở bên trong quan trọng đến
ngần nào. Họ chỉ quan tâm đến kinh luận, đến tông môn, đến sở đắc bên ngoài rồi
đâm ra tự mãn. Chánh, tà hai nẻo từ đó phân ranh!
Có
người tu Phật mà tu hoài không thấy gì cả, không có sở đắc nào cả, bèn ráng
kiếm cho mình một cái! Thế là anh ta luyện một câu chú, một đạo bùa gì đó. Ai
tới, anh ta biểu diễn một pha cho người ta xem để cho người ta tưởng mình là
thứ thiệt. Hoặc anh ta ráng học cho thật nhiều kinh luận để khoe khoang cái tài
uyên thâm Phật Pháp của mình cho người ta nể mặt, nhưng có phải thế không? Dùng
cái giả để thay thế vào cái thực mà bản thân mình không có, đó chính là Cửu Âm
giả. Chưa luyện thành Cửu Dương thì dù luyện Cửu Âm thật cũng còn không được
huống chi là Cửu Âm giả.
Thời
xưa, Lão Tử cũng đã từng than: “ Mất đạo mới đến đức, mất đức mới đến nhân, mất
nhân mới đến nghĩa, mất nghĩa mới đến lễ. Ôi! lễ ấy là sự mỏng manh của lòng
trung tín mà là đầu mối của hỗn loạn…”.
Đó
cũng chính là thời mạt pháp trong Phật Giáo chúng ta! Sự xuống cấp từ Đạo đến
Lễ cũng như từ Thực Tánh Pháp đến kinh luận hậu sinh diễn ra như sau:
LÃO:
Đạo --> Đức --> Nhân --> Nghĩa --> Lễ (nhi loạn chi thủ).
PHẬT:
Thực --> Lý --> Nghĩa --> Kinh luận (mâu thuẫn tông môn)
.......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét