Nghĩa là giết cha giết mẹ thuộc về
năm trọng tội không thể tha thứ được, hễ gieo thì thế nào cũng phải trả, cho
nên mới gọi là định nghiệp.
Cha mẹ và con cái có mối quan hệ
không ân thì cũng oán. Đó là lý do vì sao có người con có hiếu với cha mẹ nhưng
cũng có người con không thể dung hòa nổi với cha mẹ mình.
Có khi cha mẹ mình lại là người từng
có oán thù sâu nặng với mình. Có thể trong kiếp sống quá khứ từng giết hại
mình, từng đàn áp mình, từng làm cho mình uất ức đến mức phải trở thành con của
họ để hại lại họ.
Nhưng vì sao bất chấp những oán thù
quá khứ ấy thì đạo Phật lẫn đạo làm người đều luôn dạy con cái phải có hiếu với
cha mẹ?
Vì quá khứ đã qua rồi, chuyện quá khứ
thuộc về dĩ vãng, còn kiếp sống hiện tại thì mình biết ơn họ một mạng sống. Họ
đã tạo duyên để cho mình được sinh ra đời và nuôi dưỡng mình trưởng thành. Nhờ
duyên do họ tạo và nhờ tình bi ái của họ mà mình mới có cơ hội để sống, có sống
được thì mới tu được chớ.
Cho nên bất chấp oán thù trong quá
khứ là gì thì ngay trong kiếp sống này bất cứ người con nào bất hiếu với cha mẹ
đều bị lên án là vậy đó.
Ân oán quá khứ thì chưa rõ. Chứ ân nghĩa kiếp này thì rõ như gì nhỉ
Trả lờiXóa