Theo đuổi Chân Lý thì dẫn đến đoàn
kết.
Theo đuổi Tôn giáo thì dẫn đến chia
rẽ.
Chân Lý tương tự như Gạo. Từ Gạo mà
người ta chế biến ra những món như cơm, phở, hủ tiếu, bún cho đa dạng, cho hợp
với khẩu vị từng vùng.
Người thấu tỏ được Gạo rồi thì sẽ không
ngại ngần, không phân tách, không chia chẻ cơm, phở, hủ tiếu, bún. Tùy lúc tùy
nơi mà người ta chọn món ăn cho phù hợp khẩu vị. Và dù ăn gì thì chất đi vào
bụng cũng chỉ là Gạo mà thôi.
Người chưa thấu tỏ Gạo thì nếu thích
cơm sẽ sống chết bảo rằng cơm là ngon nhất, người thích hủ tiếu sẽ thề bảo vệ
hủ tiếu đến cùng, người thích phở sẽ bỉu môi cho rằng chỉ có thèn ngu mới không
chịu ăn phở, còn người thích bún thì đạp đổ tất cả cho rằng bún là đệ nhất món.
Còn người biết rõ Gạo thì ai đưa cái
gì ăn cái nấy, món nào cũng là đệ nhất, bởi vì có món ăn nào mà không được tạo
từ Gạo.
Đó là chưa kể cơm phở hủ tiếu bún còn
có nhiều tông khác nhau cho cùng một món nha. Ví dụ bún thì có bún riêu, bún
thang, bún mộc, bún bò, bún chả, bún nước lèo,…. Người đầu óc càng chia chẻ thì
càng ôm chặt lấy loại bún hợp khẩu vị mình và cho rằng người thích các loại bún
khác là vô minh là nghiệp nặng,…..Đầu óc chia chẻ dữ dội hơn thì còn bún được
nấu theo vùng miền nữa đó. Ví dụ: Bún riêu do miền Tây Nam bộ nấu khác với bún
riêu do người Sài Gòn nấu và khác với bún riêu người miền Trung nấu nha.
Túm cái ý là từ nguyên liệu Gạo mà
chúng ta nấu ra vô số món và chia chẻ để bảo vệ cái khẩu vị của mình. Đến khi
nào chúng ta trở về với Gạo rồi thì chúng ta hết chia chẻ bởi vì có cái gì mà
không được tạo thành từ Gạo đâu nè!
Túm của túm cái ý trên là: Lý do
chúng ta chia chẻ là do chúng ta ………….. tham ăn. Vì tham ăn, muốn bảo vệ cái
khẩu vị của mình nên chia chẻ. Khi nào hết tham ăn thì hết chia chẻ.
Hihihihihi.
Trời đất học Đạo. Đạo học tự nhiên. O đăng bài khuy quá nhỉ!!!
Trả lờiXóa