Này mọi người, câu
"Người thật tu không thấy lỗi người, chỉ thấy lỗi mình" rất dễ bị hiểu
nhầm. Cái gây hiểu nhầm chính là từ "Lỗi." Sao là lỗi? Như thế nào là
lỗi? Dựa vào đâu cho rằng cái này là lỗi, cái kia không phải là lỗi. Một khi thấy/nghe
1 cái gì đó, mình xác định rằng đó là sai, là lỗi thì ngay lúc ấy mình rơi vào
nhị biên. Khi mình rơi vào nhị biên thì đấy là lỗi của mình chứ có phải của người
đâu. Thật tu là vậy đó!
Một người thấu triệt lý
duyên khởi, hiểu rõ nhân quả nghiệp báo thì không thấy lỗi. Vì sao? Vì mọi thứ
đều hoàn hảo, mọi thứ đều răm rắp vận hành theo quy luật của vũ trụ. Mọi thứ đã
là hoàn thiện rồi thì lỗi nằm ở chỗ nào. Lỗi chỉ có thể nằm ở cái bộ óc nhị
biên, thích phân tích của mình chứ lỗi không nằm ở sự việc. Người thật tu chỉ
thấy lỗi mình là như vậy đó.
Ví dụ: nhìn vào tấm
hình này, có người nói con mèo kia bậy quá, dám leo lên tượng Phật nằm à, có người
lại nói: Ôi con mèo đáng yêu, rất biết chọn chỗ ngủ. Vậy cái đúng/sai này là do
mình hay do con mèo?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét