Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

NGŨ UẨN

Ngũ uẩn gồm sắc, thọ, tưởng, hành, thức.
Sắc khác với sắc uẩn. Thọ khác với thọ uẩn. Tưởng khác với tưởng uẩn. Hành khác với hành uẩn. Thức khác với thức uẩn.
Niệm thứ nhất liên quan đến Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức.
Niệm thứ hai liên quan đến Sắc Uẩn, Thọ Uẩn, Tưởng Uẩn, Hành Uẩn, Thức Uẩn.
Sắc Thọ Tưởng Hành Thức tự hoạt động, không liên quan gì đến bản ngã cả. Nhưng do bản chất của bản ngã là nhiều chuyện, thích xen vào hoạt động của Sắc Thọ Tưởng Hành Thức thành ra mới thành Sắc Uẩn, Thọ Uẩn, Tưởng Uẩn, Hành Uẩn, Thức Uẩn, luân hồi từ ấy mà sanh ra.
Mắt thấy sắc, đó là việc của mắt.
Thân thấy vui buồn giận hờn, đó là việc của thân.
Tưởng Thức là việc của não bộ.
Hành là việc của hành.
Tất cả đều hoạt động dưới sự tác ý của Tánh Giác. Vì vậy mà bình đẳng như nhau. Khi gặp nguy hiểm thì cảm thọ sợ nỗi dậy, khi được an toàn thì cảm thọ thoải mái, vui mừng nỗi dậy. Ai cũng như ai, vì đây là bình đẳng tánh.
Tất cả mọi thứ tự vận hành, không cần có sự xen vào của bản ngã. Không mợ chợ cũng đông.
Nhưng bản ngã thích chen vào, không bao giờ muốn ở riêng. Cho nên, Mắt thấy sắc, đó là việc của mắt. Nhưng bản ngã thích vơ vào mình nên cho rằng mắt là của mình.
Thân thấy vui buồn giận hờn, đó là việc của thân. Nhưng bản ngã thích vơ vào mình nên cho rằng thân là của mình, vì thân là của mình, nên cảm thọ cũng là của mình.
Tưởng Thức là việc của não bộ. Nhưng bản ngã thích vơ vào mình nên cho rằng tưởng thức là việc của mình.
Hành là việc của hành. Nhưng bản ngã lại vơ vào cho đó là của mình.
Sắc Thọ Tưởng Hành Thức hoạt động độc lập không liên quan tới bản ngã.
Cuối cùng, Tòa tuyên án như sau:
Luân hồi sanh tử là do sự nhiều chuyện (của bản ngã) chứ chẳng liên quan gì đến Sắc Thọ Tưởng Hành Thức cả. Để chấm dứt luân hồi sanh tử thì sắc thọ tưởng hành thức cần ly dị bản ngã, không có con chung (Uẩn).
Kết luận: Hai đứa nó ly dị nhau, vậy là xong chuyện! Đơn giản quá, khỏe re!
Bài tiếp theo: Người điên cũng là đại bồ tát đấy mọi người!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét