Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

Bốn người bạn đạo của tôi.

Đó là bốn con mèo. Mấy bạn này có duyên với tôi ghê gớm!!! Nói là bạn chứ thật ra họ là thầy của tôi, bởi vì nhờ họ mà tôi ngộ ra nhiều điều lắm.

Con mèo trắng tên là Linh Miêu. Bạn này là thiền sư thứ thiệt. Bạn mà ngồi thiền thì không ai ngồi kiên nhẫn hơn bạn. Chỉ cần cung cấp cho bạn thức ăn, thức uống đầy đủ là bạn có thể ngồi lim dim từ sáng đến tối, rồi từ tối đến sáng; ngồi suốt, chỉ nhúc nhích khi nào cần đi ăn, đi uống hay đi ị mà thôi. Bạn ngồi lim dim vậy mà luôn tỉnh giác, không một âm thanh nào có thể lọt khỏi lỗ tai mèo của bạn. Ngồi im bất động nhưng chỉ cần một cơn gió thoảng qua là đôi tai bạn nhúc nhích lắng nghe liền. Nhờ bạn, tôi học được bài học thứ nhất về thiền – đó là luôn sống tỉnh giác.


Bài học thứ hai mà bạn dạy tôi là về sự vô ngã của thời gian và không gian. Bạn mèo có sở thích là gối đầu lên cầu thang ngồi lim dim ngắm tôi mỗi khi tôi ngồi gõ gõ chữ ở máy vi tính. Bạn rất đẹp gái, khuôn mặt đẹp như mấy cô mèo trong phim hoạt hình vậy đó; đôi mắt bạn dài dài chứ không có tròn xoe như mắt mấy con mèo khác. Tóm lại bạn là một cô mèo xinh đẹp. Lần nào nhìn bạn cũng thấy bạn lim dim phe phẩy đuôi, dáng nằm dài ra, 4 chân xoãi vô cùng thoải mái; giống tư thế của các chân dài nằm phơi nắng. Bạn cứ nằm lim dim hết ngày đến đêm; hết đêm lại đến ngày. Ngắm bạn miết, tôi bật hỏi bạn một câu: “Linh Miêu nằm mãi thế này mà không thấy lãng phí thời gian sao con gái?” Hỏi bạn xong là tôi ngộ ra câu trả lời luôn. Thời gian là gì? Thời gian là cái do con người tự đặt ra để tự đóng khung mình vào đó; đối với Linh Miêu thời gian không tồn tại; do đó khái niệm “lãng phí thời gian” là một khái niệm  nhảm nhí do con người tạo ra. Má ơi, Linh Miêu đúng là thầy tôi rồi! Vì sao phải luôn so đo lăng xăng làm cái nọ cái kia, lo nghĩ chuyện quá khứ, chuyện tương lai làm gì bởi vì quá khứ hiện tại và tương lai thật ra chỉ là một; nếu có khác là do mình tự cho là nó khác. Thời gian chỉ có ý nghĩa với con người, chứ làm gì có ý nghĩa với con mèo. Vậy thời gian là cái không có thật, chỉ là do trí tưởng tượng của tâm thức mà ra. Nếu thời gian không thật thì không gian cũng chả tồn tại mà cũng chỉ là một sản phẩm của tâm thức. Đúng là thiền sư mèo muôn năm rồi!!!! hihihi. Nếu không nhờ có thiền sư này thì tôi vẫn còn chấp mãi vào khái niệm thời gian và không gian và còn lâu mới hiểu nỗi bài Kinh Người biết sống một mình. Biết ơn Miêu sư phụ vô cùng!

Bài học thứ ba mà Miêu sư phụ và 3 bé mèo con lông vàng dạy tôi là về tính vô thường của vạn vật. Sự vô thường được các bạn thể hiện hằng ngày qua từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống. Ví dụ, Miêu sư phụ không bao giờ nằm lim dim một chỗ quá 1 tuần mà luôn thay đổi, lúc thì góc này, lúc thì góc khác; tóm lại khắp nơi chỗ nào Miêu sư phụ cũng từng đặt đít xuống hết. Hóa ra thói quen là cái do ta tự tạo ra mà thôi và thói quen có thể thay đổi nếu chúng ta chịu thay đổi. Thứ hai là sự thay đổi trong tính cách của các bạn. Các bạn thay đổi xoàn xoạt như con người; hôm nay thích cái này, ngày mai thích cái nọ; hôm nay giỡn với cái này, ngày mai chán lại đi tìm cái khác mà giỡn. Tham sân si lôi kéo chúng ta mãi lăng xăng làm cái nọ cái kia, kiếm cái này cái khác để thỏa mãn cái ngã trong thời điểm nào đó. Hóa ra chúng ta thực ra chỉ là những đày tớ trung thành và tận tụy cho cái bản ngã của mình mà thôi. (Mẹ cha mày cái bản ngã; thấy mày rồi đó nghen! Mày biết tay tao; sau này mày sai tao làm; tao cóc thèm làm, đừng có ở đó mà hỉnh mặt nghen con!!!!)

Bài học tiếp theo mà các bạn mèo này dạy tôi là bài học về nhân quả nghiệp báo. Mèo và các động vật thuộc họ mèo sanh ra chỉ để làm một công việc duy nhất – đó là sát sanh. Do đó cứ cho các bạn sát sanh là các bạn khoái lắm. Ăn thịt cá thì các bạn ị phân mèo, ra phân cục, còn cho ăn cơm (dù là cơm có trộn cá) thì các bạn lại ị chảy. Các bạn thật là sinh ra để ăn thịt chứ không phải để ăn cơm mà. Lúc Linh Miêu mới đến ở với tôi, bạn tiêu diệt sạch lũ chuột trong nhà. Trước đây chuột bò lổn nhổn như đi chợ; bây giờ sạch bong, không thấy đến 1 cọng lông chuột. Tôi tập cho bạn ăn cơm thì bạn thà nhịn đói chứ không ăn cơm. Khi ba bé mèo vàng được sanh ra thì tôi tập các bạn ăn cơm nhưng phải là cơm trộn cá mới ăn hà, cơm mà trộn cái khác, dù là trộn thịt thì các bạn thà bú mẹ chứ không chịu ăn. Sau đó, các bạn ra mái nhà săn chim. Giời ạ, cái đồ mèo sát sanh. Vậy là tôi phải cho các bạn ăn cơm trộn cá. Đi ị chảy miết; cho ăn xương và đầu cá thì không sao. Bọn mèo thật là……….! Chắc do Linh Miêu ăn thịt cá sống quen rồi (bạn từng là mèo hoang sống ở chợ mà) nên trong sữa của bạn cũng có chất ấy, thành ra bọn mèo con bị lây nhiễm luôn. Mèo ơi là mèo, sát sanh miết thì làm mèo miết nghen con!!!!

Bài học tiếp theo mà các bạn mèo dạy, đó là làm con người vẫn sướng hơn làm con mèo dù cho có được nâng niu cưng chiều thì làm mèo có cái khổ riêng của mèo. Đó là mỗi khi các bạn bị bọ chét cắn, các bạn ngứa quá, không tự gãi được, phải đi tìm sự trợ giúp; trong khi con người chỉ cần giơ tay ra gãi là đã ngứa rồi, còn các bạn lăng xăng khắp nơi, cọ vào cái này cái nọ, thậm chí lăn kềnh cả ra đất mà vẫn chưa hết ngứa. Tội các bạn quá đi hà!

Tiếp theo là các bạn có linh cảm mèo của các bạn. Ai mà thương các bạn là các bạn lẳng tẳng đi theo nhõng nhẽo đến phát mệt. Tiếng kêu meo của các bạn tùy theo tâm trạng cảm xúc mà có độ cao thấp dài ngắn khác nhau đó; không phải lúc nào cũng giống nhau đâu. Các bạn mà thương ai quá, không thể hiện ra được là các bạn sẽ cắn người đó. Cắn tự vệ khác với cắn vì yêu quý à nghen!


Tóm lại tôi thật may mắn khi có bốn người bạn đạo  luôn ở bên cạnh và chỉ dẫn từng chút một. Cảm ơn bốn sư phụ mèo! (Ngày nào cũng ôm mấy sư phụ này hôn thắm thiết hihihihihi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét