Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Hãy đọc và ngẫm ...

Có một vị Hoà Thượng sống rất đạo đức và thánh thiện. Một ngày nọ, sau khi Thiền toạ ông ngỏ ý với Phật Tổ xin được thế chỗ của Ngài trong chính điện. Phật Tổ gật đầu nhưng với một điều kiện: Đó là phải tuyệt đối im lặng. Vị hoà thượng đồng ...ý.

Thế là sau đó mọi sự diễn ra đúng như vậy. Và mọi người đến chánh điện đều không hay biết điều gì đã xãy ra…
Hàng đoàn người hành hương đến viếng chùa, nhưng không ai để ý thấy sự thay đổi…
Dù nghe biết bao lời cầu xin đáng kinh ngạc, vị hòa thượng vẫn không nói tiếng nào, vẫn giữ lời hứa, im lặng lắng nghe lời mọi người kể lể, tâm sự và cầu xin…

Một hôm, có một lão nhà giàu đến lễ Phật, khi ra về lão bỏ quên túi tiền ở lại. Sau đó, có một người nghèo đến cầu xin Chư Phật lại quỳ đúng vào cái chỗ của lão nhà giàu ấy…và ông đã trông thấy túi tiền… Ông ta mừng rỡ tạ ơn Trời Phật đã giúp ông trong cơn khốn khó và cầm túi tiền ra về… Lúc đó, vị Hòa Thượng ở trên cao muốn bảo người nghèo đừng lấy tiền không phải của mình, nhưng ông phải giữ lời hứa nên đành im lặng… Sau đó, lại có một anh thanh niên sắp đi du ngoạn trên một chuyến tàu, đến cầu xin Đức Phật ban ân phúc để chuyến du hành được an toàn, và anh ta lại quỳ đúng vào ngay cái chỗ ấy… Khi anh ta vừa đứng lên rời khỏi chính điện thì… liền lúc ấy lão nhà giàu quay trở lại… Lão tìm kiếm mãi mà không thấy túi tiền đâu, bèn nghi ngờ cho anh thanh niên đã lấy cắp… Anh thanh niên không biết chuyện gì xảy ra, rồi hai bên bắt đầu cãi vã lớn tiếng…

Vị Hoà Thượng trên cao đã chứng kiến tất cả… Thấy vậy, ông buộc miệng lớn tiếng: “Này lão nhà giàu kia, hãy dừng lại! Không phải như thế đâu!”. Rồi, vị Hoà Thượng bước xuống kể lại đầu đuôi mọi sự và giải thích cho hai người chuyện gì đã xảy ra … Sau đó, lão nhà giàu đã đi tìm người nghèo và nhận lại được túi tiền, còn anh thanh niên thì cảm ơn rồi ra về…

Khi chính điện trở lại sự thanh vắng, Phật Tổ mới hiện ra và bảo vị Hoà Thượng: “Con hãy xuống ngay, con không xứng đáng thay thế chỗ của Ta, vì con đã không giữ tuyệt đối im lặng như lời con đã hứa”. Vị Hoà Thượng cúi đầu phân trần: “Lạy Phật! Nhưng con làm sao có thể im lặng trước sự việc như vậy”…

Nghe xong, Phật Tổ dạy: “Con ơi! Con biết không, lão nhà giàu ấy không thiếu gì tiền. Thật ra, ông ta sẽ dùng số tiền ấy để thõa mãn những thú vui đầy dục vọng và những âm mưu độc ác… Còn với số tiền này sẽ đủ cho người nhà nghèo vượt qua cơn hoạn nạn. Về người thanh niên trẻ kia, con biết không: Nhờ được lão nhà giàu giữ lại, khiến cho anh ta trễ mất chuyến tàu, và nhờ đó mạng sống của anh thanh niên đã được cứu vì chiếc tàu ấy sẽ bị đắm… Tất cả mọi việc diễn ra tự nhiên trong nhân quả đan xen ở mỗi con người và sự sắp xếp, an bài tự nhiên của trời đất con à!”…
Vị Hòa Thượng cúi đầu im lặng và gương mặt ông như sáng hơn trong sự liễu ngộ của chính mình…

Câu chuyện nghe qua có vẻ như chuyện đùa, nhưng có luân lý thật sâu sắc. Trong đời sống, chúng ta thường nghĩ rằng sự suy nghĩ và hành động của mình là hay nhất. Nhưng sự việc thường không như vậy. Sự thật là tất cả mọi hoàn cảnh, dù tốt hay xấu, luôn luôn là sự an bài tốt nhất cho chúng ta. Và chỉ khi hiểu được điều này, chúng ta mới vui vẻ đón nhận tất cả trong mọi hoàn cảnh, và luôn an vui ngay cả trong nghịch cảnh.

Chúng ta phải luôn cảm tạ Ngài mỗi lần Ngài cho chúng ta cơ hội để học hỏi nhanh nhất, để hiểu ra Chân lý, để xóa tan tất cả những đau khổ của mình; bởi vì sự thật sẽ cho chúng ta tự do. Nếu không biết điều này, chúng ta sẽ luôn luôn lo lắng. Chúng ta sẽ luôn cảm thấy không vui và hỏi: "Tại sao có sự đau khổ? Tại sao người ta bị khó khăn? Tại sao có thiên tai?..." Rồi bởi vì không biết, chúng ta luôn cố gắng tìm cách chăm sóc tất cả mọi việc dù nhỏ nhặt nhất. Nhưng chúng ta không bao giờ có thể chăm sóc được tất cả, bởi vì mọi việc đều theo sự sắp xếp của vũ trụ, và chúng ta chỉ là một phần tử nhỏ trong vũ trụ mà thôi! Hãy để thiên ý luôn được tự nhiên thực hiện, không phải ý của chúng ta… Chỉ có vậy thôi!
ST

1 nhận xét:

  1. Không một vị Phật, thần tiên, chúa hay trời nào ban phúc hay giáng họa cho chúng ta. Chính chúng ta tự ban phúc, tự giáng họa cho mình qua thân, khẩu, ý của chúng ta mỗi ngày.

    Trả lờiXóa